Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

T H O Á N G

Sáng nay dậy từ sớm, lâu lắm rồi nó mới ra đường giờ này. Gió lạnh thổi vào nó liên tục sao nó không có cảm giác lạnh...









Hôm qua đi với nàng!

Nàng rất vui, rất phá, rất ... ôi thôi không biết dùng từ nào diễn tả nàng!
Nàng mệt nàng ngủ, nó nhìn nàng không chớp mắt, gương mặt bầu bỉnh rất đáng yêu, sự trong sáng hồn nhiên toát lên vẻ lém lỉnh cứng cỏi... Một cảm giác nặng đè lên nó!
Nó rất yêu nàng, lo cho nàng nhiều lắm, không biết tương lai nàng như thế nào.... Nó luôn hỏi nhiều như vậy!
Phải cố gắng tất cả vì nàng... LOVE YOU...

Thoáng...

Những vết hằn của thời gian thoáng hiện và rõ dần trên gương mặt khi nó bước qua những tháng năm của đời người. Dòng chảy ấy đưa nó đến ngày càng gần hơn với những giới hạn của nó. Đúng là đã già rồi... Những gì nó từng biết chỉ bó hẹp ở miền đất nơi nó sinh sống, trong những tình huống và hoàn cảnh mà chỉ có mình nó trải qua, ở phạm vi rất hẹp của những kiến thức và kinh nghiệm. Cứ nghĩ là phải mở rộng chiều kích suy nghĩ của mình ra không gian khác. Rồi mở rộng chiều kích thời gian trong suy nghĩ để có thể nhìn xa hơn về tương lai. Cứ mãi lầm lũi sống mà mịt mù về tương lai thì rất dễ nản lòng và bế tắc. Nhìn về tương lai với niềm hi vọng luôn làm cho nó vững vàng trước những nghịch cảnh hiện tại. Mà sao không thể thoáng hơn được...


Lặng
b y E D

Thứ Tư, 11 tháng 2, 2015

L O L Ạ C L Ặ N G . . .



Cảm ơn vì bàn tay ấm áp để nó thấy mình chẳng còn muốn một bàn tay nào khác nắm nữa.

Có những yêu thương nay thành thói quen cuộc sống, mà đã là thói quen thì đâu dễ dàng từ bỏ được, một ngày thói quen này lạc lối nó thấy mình dường như cũng lạc lối theo. Nếu ta cứ oằn mình ra mỗi ngày để đón nhận những giá trị cuộc sống mang đến, đã gọi là oằn mình thì không thể nào dễ chịu. Có người cười vì hạnh phúc nhưng cũng có người cười vì quá đau, đầy rẫy ngoài xã hội những định dạng con người mà tạo hoá vẽ nên. Chẳng biết vô tình hay cố ý, bỗng dưng nó thấy mình rất mơ hồ.. 




 Vẫn vậy! Không thay đổi gì cả. Những luồng suy nghĩ này liên tục ập vào làm cho nó khó chịu và cảm thấy ghét cái nhân bản đang tồn tại trong nó. Trong cuộc đời của con người, mỗi ngày đều có thể là một sự bắt đầu mới mẻ, những vinh quang và tủi nhục của ngày hôm qua đều trở thành dĩ vãng. Có quá nhiều cái để nói, để nghĩ sao có thể mang đến hạnh phúc cho em nhưng chính quá khứ cuộc sống không đẹp của nó luôn là bước cản trở lớn nhất còn tồn tại trong suy nghĩ này.

Nó vẫn còn cả một hành trình dài cho tương lai, nó không làm tròn được trách nhiệm, chỉ luôn tự an ủi có lẽ rồi sẽ qua & rồi thì sao???




Nó yêu nàng bởi sự bình yên trong đôi mắt, đôi mắt luôn nhìn thẳng vào sự tinh tế của con người và... 

Nó dành cho nàng có sự chân thành, sự yêu thương, kể cả sự lo lắng... Nó vô dụng nên loay hoay mãi vẫn không thể bước chân vào thế giới ấy được, do cách hành xử vô tư đến nỗi không suy nghĩ hay bất cứ cái gì hay bởi vì trong nó có cất giữ những ưu tư của cuộc đời. Nó không thành công mọi việc. Chỉ biết luôn mang đến những cảm giác không an tâm, những trãi nghiệm đáng phải quên đi...



Quá khứ là tiếng thở dài tiếc nuối. 

Có ai không tiếc nuối những gì đã qua, có ai không nhớ về những kỷ niệm, những hồi ức, dẫu cho nó buồn hay vui. Chúng ta đôi khi muốn những hạt bụi thời gian phủ lấp đi những quá khứ không vui, những hồi ức không đẹp, chúng ta muốn quên nhưng càng cố quên lại càng nhớ. Nó từng nhiều lần ước rằng, giá như mình được quay lại, có thể mình sẽ làm khác, có thể mình sẽ hành động khác và có thể mình sẽ sống khác... Thế nhưng, bây giờ chỉ còn là những tiếng thở dài, thở dài tiếc nuối. Quá khứ đã trôi qua, có níu kéo cũng không được, có tìm quên cũng khó khăn, thôi thì cất nó vào ngăn của ký ức, đặt những điều không vui xuống tận cùng đáy suy nghĩ, đặt những điều ta vui, ta hài lòng lên phía trên và hãy tiếp tục sống với hiện tại, chỉ thi thoảng nhớ lại ta sẽ bắt gặp trước tiên là những niềm vui, sống lại với những kỷ niệm đẹp và biết đâu ta sẽ không kịp nhớ đến những nỗi buồn thì ta lại phải sống tiếp tục với hiện tại. Đó chỉ là một cách để né tránh, nhưng thực tế của cuộc sống luôn khiến ta phải nhớ về những điều không muốn nhớ. Vì thế nó học cách biết lạc quan trong những nỗi buồn, biết đứng lên từ những thất bại, biết hy vọng từ trong chính sự thất vọng... Nhưng???

 Hiện tại là Hành Trình

Con đường cuộc sống do mỗi người tự lựa chọn, nó luôn nghĩ đến hình ảnh tất cả chúng ta cùng đang bước đi trên một con đường, nhưng sau đó có một vài người sẽ rẽ vào những lối rẽ khác, hay có người đứng sững lại, họ không cùng mình đi tiếp nữa. Hay như hình ảnh của một chuyến tàu, nó không biết những người bạn của mình sẽ xuống ga nào, có những người nó thương mến lại không cùng đồng hành với nó. Cuộc sống là thế, gặp gỡ và chia ly, có khi là chia ly trong niềm vui, vui vì quyết định đúng đắn, vui vì tin rằng sẽ có ngày gặp lại trong niềm vui của sự thành công. Nhưng cũng có khi chia ly trong sự nuối tiếc, bất lực khi nhìn thấy những người bạn đang đi một con đường ghồ ghề, đầy bất trắc, buồn khi thấy sự lựa chọn sai lầm, nhưng không sao khuyên được. Nó sợ lắm giây phút khi chỉ còn lại một mình trên con đường rộng lớn thênh thang, đôi bàn tay lạc lõng, đôi chân bước đi trong vô định, mình sợ cái cảm giác không tìm thấy phương hướng, không biết rẽ theo ngả nào. Vì thế, nó cần lắm những đôi bàn tay nắm lấy nhau chia sẻ, những người bạn cùng tiến bước, cùng đồng hành. Hành trang mình mang theo trong cuộc đời này là tình thân bạn bè, sự ấm áp gia đình, tất cả sẽ mang lại sự cảm thông trong những lúc nó chới với nhất.

Tương lai là những Ánh bình minh Sự lạc quan, niềm hy vọng luôn không thể thiếu trong suy nghĩ của mỗi người.

Chúng ta hãy sống ngày hôm qua và ngày hôm nay thật đầy đủ ý nghĩa, sống hết mình, yêu hết mình, để rồi ngày mai của chúng ta sẽ chỉ là những niềm vui, tìm kiếm sự tươi mới, không còn những luyến tiếc của những ngày đã qua. Có những người chỉ sống vì quá khứ, có những người sống chỉ biết hiện tại và cũng có những người sống chỉ nhìn vào tương lai. Thế thì quá khứ, hiện tại, tương lai, cái nào là quan trọng nhất ?


Bài viết cho một năm đầy ...
Lo - Lạc - Lặng


L A N G
M y L i f e
b y  E D