Hôm qua đi với nàng!
Nàng rất vui, rất phá, rất ... ôi thôi không biết dùng từ nào diễn tả nàng!
Nàng mệt nàng ngủ, nó nhìn nàng không chớp mắt, gương mặt bầu bỉnh rất đáng yêu, sự trong sáng hồn nhiên toát lên vẻ lém lỉnh cứng cỏi... Một cảm giác nặng đè lên nó!
Nó rất yêu nàng, lo cho nàng nhiều lắm, không biết tương lai nàng như thế nào.... Nó luôn hỏi nhiều như vậy!
Phải cố gắng tất cả vì nàng... LOVE YOU...
Thoáng...
Những vết hằn của thời gian thoáng hiện và rõ dần trên gương mặt khi nó bước qua những tháng năm của đời người. Dòng chảy ấy đưa nó đến ngày càng gần hơn với những giới hạn của nó. Đúng là đã già rồi... Những gì nó từng biết chỉ bó hẹp ở miền đất nơi nó sinh sống, trong những tình huống và hoàn cảnh mà chỉ có mình nó trải qua, ở phạm vi rất hẹp của những kiến thức và kinh nghiệm. Cứ nghĩ là phải mở rộng chiều kích suy nghĩ của mình ra không gian khác. Rồi mở rộng chiều kích thời gian trong suy nghĩ để có thể nhìn xa hơn về tương lai. Cứ mãi lầm lũi sống mà mịt mù về tương lai thì rất dễ nản lòng và bế tắc. Nhìn về tương lai với niềm hi vọng luôn làm cho nó vững vàng trước những nghịch cảnh hiện tại. Mà sao không thể thoáng hơn được...
Lặng
b y E D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét