Thứ Ba, 23 tháng 12, 2014

Á N H M Ắ T

Trở về nơi nó tìm lại, nơi mà Dòng đời cứ thế trôi vô định...

Thời gian là một buổi chiều tối “êm ả như ru” đang sắp nhường chỗ cho bóng đêm, "dãy tre làng trước mặt đen lại và cắt hình rõ rệt trên nền trời. 

Lặng

Đã trễ rồi, vẫn đang ở trên không... 
Nó háo hức bước đi vội vã nhìn lại xung quanh thấy rất đông người nhưng lại chỉ tập trung một điểm. Cái nơi luôn vẽ và khắc họa mãi hình ảnh ấy trong mắt mình một điểm tựa, một tiêu điểm, một sự sống, niềm hạnh phúc vô bờ bến....  Khung cảnh dường như dừng lại, chậm chậm, không gian ấy dường như không có ai cả, chỉ có niềm vui vỡ òa trong hạnh phúc, không ai bảo ai, niềm hạnh phúc trong ánh mắt nói lên tất cả...

Rời cầu cây số 4 một quãng, xe trèo lên núi. Mây hắt từng chiếc quạt trắng lên từ các thung lũng. Chỉ thấy thấp thoáng trong màu xanh bao la, ở phía trước, một vệt hình ba góc màu vàng, chính là đoạn đường mình vừa đi qua. Đi một lúc lâu, ngửng lên, vẫn thấy cái vệt ba góc đó. Đến bây giờ, người lái xe già mới cất tiếng nói: - Con suối có thác trắng xoá ta vừa qua là trạm rừng. Một lúc nữa thì tới ...






 Nấc thang . . .


Nấc thang luôn có những thăng trầm sâu lắng
Cuộc sống là một nấc thang có những nét thăng trầm, sâu lắng. Có ánh sáng muôn màu và phía trong bóng tối. Ánh sáng ấy cũng hòa lẫn với bi thương của thời đại. Nên cứ thấy đó rồi đan xen vào hư vô bị bóng tối che phủ bao trùm mất. 
Ngồi đó, tinh thần và tâm trí luôn nhớ mãi, đôi mắt xa dần nhìn ánh tà dương và nhận ra một “ngày tàn và kết thục bằng một “đêm tịch mịch đầy bóng tối”, ở trong đó, màu đen, bóng tối bao trùm và ngự trị tất cả; đường phố và các ngõ con dần dần chứa đầy bóng tối, tối hết cả con đường thăm thẳm ra sông, con đường qua chợ về nhà, các ngõ vào làng lại sẫm đen hơn nữa. Một tiếng trống cầm canh ở một nơi nào đó, đánh tung lên một tiếng ngắn, khô khan, không vang động ra xa, rồi cùng chìm ngay vào bóng tối… Không chỉ là đêm tối của thiên nhiên, của không gian và thời gian, mà còn là bóng tối của cuộc đời, của những kiếp người nơi phố huyện. Một bức tranh thiên nhiên đầy ấn tượng, được nó vẽ lên bằng những nét bút tinh tế, lại hàm chứa nhiều ý nghĩa sâu sắc.

Vẫn đi học, đi làm, dồn tâm trí thậm chí là ôm đồm tất cả các kế hoạch, miễn là không còn thời gian để nhớ những điều không hay, không vui. Dần dần, nó quên mất chính bản bản thân nó, không còn những buổi tối dạo quanh thành phố, không còn cả những ngày chủ nhật thảnh thơi, chỉ còn mớ công việc, bàn vẽ và máy tính làm bạn. Công việc giải quyết những con số, các kế hoạch sắp tới, đi xa... nên thành ra, những giao tiếp cần thiết cũng chỉ qua email hoặc vài câu cảm ơn khô khốc. Đôi lúc, khi tan tầm muộn, nó ngước nhìn lên chỉ thấy một bóng tối âm thầm, cô độc...

Ánh mắt 

Lặng và thay đổi rất nhiều, những biến cố trong cuộc đời xảy ra và đến liên tục. Không có gì có thể lay động được tâm trí của mình, chỉ một việc liên tục nhớ mãi... Từ trong phía bóng tối ấy dường như có rất nhiều ánh nắng chiều trải dài trên bóng đứa trẻ, cùng với ước mơ hoài bão, cùng với dự tính cuộc sống của nó. 

Hoàng hôn mang về những thảm sáng dịu ngọt, và ngày mai bình minh sẽ vô cùng rực rỡ. Với mong muốn đi đến thật nhiều miền đất khác dù có xảy ra điều gì. Nó lặng lẽ ngắm nhìn phố xá, hoặc chăng trên những triền đồi cao, ở những nơi phố biển mặn mỏi, nơi nó sẽ đến sau này. Nơi đó khám phá và quên hết tất cả những điều không hay đã xảy ra, và rồi nhận ra rằng có rất nhiều niềm vui, sự việc, hành động hay sự lắng đọng trong tâm trí của nó.

Ánh mắt sáng lên, tâm thức lay động. Nghĩ đến đó thôi, tim cũng đủ ấm rồi, cố gắng vượt qua...

Gian nhà



Luôn ghi nhớ
16/03/2015
E l D i


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét