Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

Giấc mơ ban ngày

Đôi khi nằm mơ giữa ban ngày
Được về lại khi mình thơ bé
Ngẩn ngô chạy xuống bếp than hồng...


Ngay từ nhỏ, tôi rất hay mơ tưởng. Đứa trẻ là tôi có thói quen tự ru ngủ mình bằng những tưởng tượng giống như Alice lạc vào xứ thần tiên ... Đó là những điều tôi thường nói với người bạn thân thương của tôi mỗi khi đêm về: " Ngủ đi con, hãy mơ những giấc mơ tuyệt vời nhất...". Mơ là j hả ba ơi ... Ừ thì là mơ....





Trong ký ức tuổi thơ. Tôi vẫn nhớ rõ những đêm mất điện, rất đáng nhớ, nhưng không hẳn đã phải là vì nóng. Ngày ấy, những đêm trời sáng trăng, lũ trẻ con thường chạy loạn cả ra ngoài sân, và đôi khi lấn cả đường đi. Mất điện thì đúng là thú vị hơn nhiều, vì trời càng tối thì càng có lắm trò để chơi. Lâu rồi không còn ngồi ngắm trăng, tất cả hình ảnh về trăng trong nó đều là của những ngày còn bé. Đó là những buổi tối gió mát lộng, khi mà ánh trăng trải đều, lấp lánh trên mặt sông và đan cả vào những mái tóc bay phất phơ, trong không gian ngập tràn tiếng cười khanh khách của lũ trẻ khi chơi trốn tìm. Đôi khi ngồi lại vẫn hình dung ra khung cảnh ấy, lũ trẻ con, rủ nhau đi trốn, từng đứa một, cho đến khi không còn một đứa nào, chỉ còn lại bãi cỏ nằm trơ mình dưới ánh trăng.




Tôi muốn vẽ lại bằng “bức tranh” này mặc dù nó có thể bình dị, đơn giản, mộc mạc nhưng quan trọng nhất, tất cả được sâu lắng từ chính mình.





E l d i

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét