Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

Đ ố i d i ệ n v ớ i c á i đ ẹ p

Một câu chuyện, một tác phẩm nghệ thuật, một khuôn mặt, một vật thể sáng tạo — Chúng ta dựa vào đâu để đánh giá một vật gì đó đẹp? Và tại sao nó lại quan trọng như vậy đối với chúng ta? Hãy khám phá phản ứng của chúng ta khi đối diện với cái đẹp và sức mạnh bất ngờ của những vật thể mang cái đẹp


Khi tôi còn là một đứa trẻ và tất nhiên là tôi đã từng nhỏ xíu (tiếng cười) cha tôi đã kể cho tôi một câu chuyện về một người thợ đồng hồ vào thế kỷ thứ 18 Việc anh ấy đã từng làm là: sản xuất ra những chiếc đồng hồ đẹp một cách khó tin.
Rồi ngày nọ, một vị khách đến cửa hàng của anh và để nghị anh làm sạch chiếc đồng hồ mình đã mua. Người thợ mở chiếc đồng hồ ra và kéo ra từ đó một chiếc vòng điều chỉnh. Ngay lúc ấy, vị khách hàng đã để ý rằng ở phía mặt sau của chiếc vòng điều chỉnh là một dấu chạm trổ, là những mẫu tự. Vị khách hàng nói với người sửa đồng hồ, "Sao anh lại khắc nó vào mặt sau để không ai có thể thấy được nó?" người thợ xoay người lại và trả lời, "Chúa trời có thể thấy nó." Thật ra thì tôi không sùng đạo, và cha tôi cũng thế, nhưng vào lúc đó, tôi để ý có gì đó đang diễn ra.

Tôi cảm nhận được một điều gì đó bên trong cái mạng lưới chằng chịt của mạch máu và dây thần kinh này, và tất nhiên cũng có một số cơ bắp trong đó nữa, tôi đoán thế. tôi đã cảm nhận được một điều gì đó. Đó là một phản ứng sinh lý học. và rồi từ đó trở đi, từ cái tuổi của tôi lúc ấy, tôi bắt đầu suy nghĩ khác hẳn về mọi việc. 

B y E l d i
Và khi tôi bắt đầu sự nghiệp của mình là một nhà thiết kế, tôi bắt đầu hỏi bản thân mình câu hỏi đơn giản: Thật sự chúng ta suy nghĩ về vẻ đẹp, hay chúng ta cảm nhận nó? Hẳn các bạn đã có câu trả lời. Bạn có thể nghĩ rằng, thực ra tôi không chắc quý vị nghĩ thế nào, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta cảm nhận cái đẹp. Và khi tôi bắt đầu thăng tiến trong sự nghiệp nhà thiết kế của mình và bắt đầu tìm thấy nhiều điều thú vị. Một trong những công việc đầu tiên là thiết kế ô tô -- có những phần rất thú vị trong công việc đó. Và trong thời gian ấy, chúng tôi tìm khám phá ra một điều, hay nói đúng hơn là tôi đã khám phá ra, một điều đã làm tôi say mê, và có thể bạn có thể nhớ nó là điều gì. Bạn có nhớ những lúc bóng đèn tắt mở, cạch cạch, khi các bạn đóng cửa xe không? Và một người nào đó, tôi nghĩ là hãng BMW, đã giới thiệu một loại đèn tắt từ từ. bạn nhớ chứ? Tôi nhớ rất rõ. Bạn có nhớ lần đầu tiên khi đang ở trong một chiếc xe và điều đó xảy ra? Tôi nhớ là đã ngồi trong chiếc xe và nghĩ...đây thật là một điều kỳ diệu. Thật sự thì tôi chưa từng gặp người nào mà không thích loại đèn mờ dần và tắt đi như thế. Tôi đã nghĩ, chuyện gì đã xảy ra vậy?

Tôi bắt đầu suy nghĩ về điều này. Và câu hỏi đầu tiên tôi đặt ra cho mọi người: "Bạn thích chứ?" "Vâng, rất thích." "Vì sao?" Và họ đã trả lời, "Vì nó làm cho tôi cảm thấy tự nhiên," hay, "Nó rất dễ chịu." Tôi nghĩ, như vậy vẫn chưa đủ. Chúng ta có thể đi sâu hơn chút không, bởi vì là một nhà thiết kế, tôi cần từ vựng, tôi cần bàn phím, để diễn tả chính xác nó xảy ra như thế nào. Và vì vậy, tôi đã làm một số thí nghiệm. Và tôi bỗng dưng nhận ra rằng có một thứ cũng làm giống y chang như vậy -- sáng chuyển sang tối trong vòng sáu giây -- chính xác là như vậy. Các bạn có biết là gì không? Có ai biết không?

B y E l d i


Nào hãy sử dụng một chút, một chút suy nghĩ, một chút động não. Đó không phải là lý trí, mà là cảm xúc. Xin hãy giúp tôi điều này Trong vòng khoảng 14 phút tới hãy cảm nhận mọi vật? Tôi không cần bạn suy nghĩ nhiều, chỉ cần bạn cảm nhận nó thôi. Tôi đã cảm nhận được sự thoải mái được hòa quyện với sự háo hức mong đợi. Và thứ mà tôi tìm thấy chính là rạp chiếu phim hay nhà hát. Điều đó cũng mới xảy ra tại đây -- sáng chuyển sang tối trong vòng sáu giây. Và khi nó diễn ra, bạn có ngồi đó và nói rằng, "Ôi không, bộ phim sắp bắt đầu rồi," hay bạn nghĩ, "Đó là điều tuyệt vời. Tôi mong đợi nó." Tôi thấy được đâu đó sự phấn khích của mong đợi"? tôi không phải là một nhà thần kinh học Tôi thậm chí còn không biết có thứ được gọi là phản xạ có điều kiện. Nhưng có lẽ là có thứ đó. Bởi vì những người tôi đã nói chuyện ở Bắc bán cầu hay đi đến rạp chiếu phim và họ cũng nhận thấy điều đó. còn một số người khác chưa bao giờ đến rạp chiếu phim hay đến nhà hát thì lại không cảm nhận giống như vậy. Mọi người đều thích nó, nhưng một số thích nó hơn cả.

Điều này làm tôi nghĩ theo một cách khác. Chúng ta không cảm nhận cái đẹp. Chúng ta nghĩ về nó theo một hệ thống phản ứng-- nếu đó không phải là một ý tưởng lỗi thời. có nhiều điểm tập trung thành trung tâm khoái cảm, và có lẽ những thứ tôi nhìn thấy, cảm giác, và cảm nhận được đang lờ đi những suy nghĩ của tôi. Các dây kết nối từ bộ máy giác quan tới trung tâm khoái cảm thì ngắn hơn những dây phải đi qua vỏ não nơi suy nghĩ hình thành. Nên cảm nhận đến trước. Vậy thực sự thì chúng ta làm nó hoạt động như thế nào? và bao nhiêu phần phản ứng trong đó là tùy thuộc vào những điều chúng ta đã biết hoặc những gì chúng ta sẽ học, về một điều gì đó?
B y E l d i

Đây là một trong những thứ đẹp nhất tôi biết. Nó là một túi ni lông Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi đã nghĩ rằng nó chẳng có gì đẹp đẽ cả Nhưng rồi tôi nhận ra ngay sau đó rằng, khi tôi đặt nó vào một vũng bùn nhơ hay một nơi đầy vi khuẩn và những thứ gớm ghiếc đại loại thế những giọt nước sẽ dịch chuyển qua thành chiếc túi bằng sự thẩm thấu và cuối cùng nằm trong túi một cách sạch sẽ, và có thể uống được. Thật bất ngờ, chiếc túi ni lông trở nên vô cùng đẹp đẽ đối với tôi

Giờ tôi để nghị các bạn một lần nữa hãy trở lại với trạng thái cảm xúc. Xin hãy đừng dùng lý trí, mà hãy cảm nhận điều này. Nhìn này. Bạn cảm thấy gì? Nó có đẹp hay gợi sự thích thú không? Tôi đang quan sát các bạn rất kỹ càng đấy. Một vài quý ông trong có vẻ nhàm chán và một vài quý bà tỏ vẻ thích thú ai có thể nhận thấy điều gì từ nó. Có lẽ nó có một chút ngây thơ. Giờ tôi sẽ nói cho bạn biết đó là gì. Sẵn sàng chưa? Đây là hành động cuối cùng của một bé gái tên Heidi, 5 tuổi, trước khi bé lìa đời vì chứng ung thư cột sống Đó là điều cuối cùng cô bé làm, là hành động cuối cùng. Nào hãy nhìn bức tranh. Nhìn vào sự thơ ngây, nhìn vào nét đẹp bên trong nó. Giờ thì nó đã đẹp lên chưa?

Dừng lại. Dừng lại. Giờ bạn thấy thế nào? Bạn cảm nhận thấy nó từ đâu? Tôi cảm nhận nó từ đây. Và tôi đang quan sát vẻ mặt các bạn, vì chúng đang nói cho tôi một vài thứ. Một phụ nữ đằng kia đang khóc. Nhưng bạn đang làm gì? Tôi quan sát những điều bạn làm. Tôi quan sát những khuôn mặt. Tôi quan sát sự phản ứng. Vì tôi cần phải biết con người phản ứng với sự vật như thế nào. Và nét mặt được bắt gặp nhiều nhất khi đối diện với cái đẹp, đẹp đến sửng sốt, là thứ mà tôi gọi là "Ôi chúa ơi". Và, không hề có nét hài lòng nào trên khuôn mặt ấy. Nó không phải là "Ồ, thật tuyệt vời!" Chân mày như thế này, đôi mắt như bị lệch đi, miệng mở to. Đó không phải là biểu hiện của sự sung sướng. Có một cái gì đó khác nữa ở trong đó. Một thứ lạ lùng gì đó đang diễn ra. Sự thoải mái có lẽ bị khắc chế bởi một loạt sự kiện khác nhau.

Sâu sắc là một từ mà tôi, một nhà thiết kế, cảm thấy thích nhất. Nó kích thích một sự phản ứng cảm xúc mạnh mẽ, thường là buồn, nhưng nó là một phần của cuộc sống. Nó không hẳn là thú vị. Và đó chính là sự mâu thuẫn của cái đẹp. Bằng trực quan, chúng ta cảm nhận mọi thứ -- hỗn hợp của mọi thứ theo cách tốt, xấu, thú vị hoặc đáng sợ và chúng luôn đến thông qua trực quan của chúng ta, cảm nhận mọi thứ đang diễn ra. Cảm xúc xuất hiện như khi chúng ta vừa nhìn thấy bức tranh của cô bé. Đi kèm theo đó là niềm hân hoan, cảm xúc của sự siêu việt, theo kiểu "Tôi chưa hề biết nó. Đó là một điều hoàn toàn mới lạ." Điều đó đã được tích hợp sẵn. Và ngay khi chúng ta tập hợp lại những công cụ này, từ góc nhìn thiết kế, tôi vô cùng thích thú về nó, vì những điều này, như tôi đã nói, chúng đi đến trong não bộ, có vẻ như, trước cả nhận thức, trước cả khi chúng ta có thể thay đổi nó -- thủ thuật điện hóa.

Điều mà tôi cũng thấy hứng thú nữa là: Liệu có thể tách rời vẻ đẹp bản chất và vẻ đẹp bề ngoài? Ý tôi là, những vẻ đẹp thuộc về bản chất, những thứ đẹp một cách sắc sảo và thanh tú, mới thực sự là vẻ đẹp toàn diện. Cực kỳ khó tìm. Có thể bạn cũng có vài ví dụ về nó. Rất khó tìm một thứ nào đó, mà tất cả mọi người đều cho rằng nó đẹp mà không có chút thông tin đi kèm trước đó. Vì vậy rất nhiều trong số đó có chỉ là vẻ đẹp bề ngoài nó đã bị điều chỉnh bởi thông tin trước khi chúng được nhận thức. Hoặc là thông tin được bổ sung sau đó. như là bức vẽ của cô bé tôi đã cho các bạn xem. Khi nói về cái đẹp bạn không thể phủ nhận một thực tế là rất nhiều thí nghiệm đã được thực hiện bằng cách này bằng khuôn mặt và những gì bạn đang có. Và điều tẻ nhạt nhất, theo tôi, chính là việc nói cái đẹp phải có cấu trúc đối xứng. Hoàn toàn không phải vậy. Có một sự thật thú vị khi một nửa khuôn mặt được bày ra cho một số người, sau đó đưa nó vào một danh sách từ đẹp nhất đến ít đẹp nhất sau đó trình ra cả khuôn mặt. Và họ khám phá ra rằng có một trùng hợp ngẫu nhiên. vẻ đẹp không phải là về sự đối xứng. Thật ra, cô gái này có khuôn mặt ít nhiều không đối xứng, cả hai phần của khuôn mặt đều đẹp. Nhưng chúng khác nhau.

B y E l d i
Là một nhà thiết kế, tôi không thể không can thiệp vào điều này, tôi phân tích nó thành những thành phần nhỏ, và cố tìm hiểu mỗi thành phần, và cảm nhận theo cách riêng của tôi. Giờ tôi có thể cảm nhận sự thích thú và nét đẹp khi tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy. Tôi không nói về chân mày. Hay là lỗ tai. Tôi không chắc nó có giúp ích gì cho tôi, nhưng nó vô cùng có ích để dẫn tôi đến nơi mà những tín hiệu được phát ra. Và như tôi nói, tôi không phải là một nhà thần kinh học, nhưng để hiểu được làm thế nào tôi có thể tập hợp mọi thứ mà rất nhanh chóng vượt qua phần suy nghĩ. và mang lại cho tôi sự thoải mái trước cả sự nhận thức.

Anais Nin và Talmud đã nói rất nhiều lần rằng chúng ta thấy mọi vật không phải là chính nó, mà là như chúng ta muốn thấy nó như thế nào. Tôi sẽ trình bày ra cho các bạn một cách không e thẹn, một thứ mà tôi nghĩ là đẹp. Nó chính là chiếc F1 MV Agusta. Ahhhh. Nó thật sự là... Tôi không thể nói gì về vể đẹp hoàn hảo của nó. Nhưng tôi hiểu được vì sao nó lại làm cho tôi mê mẩn đến thế, vì nó giống như là tấm palimxet của đồ vật. Nó là khối lượng của hàng ngàn lớp. Đây chỉ là một phần nhỏ nhô ra trong thế giới vật chất của chúng ta. Nó rộng lớn hơn thế. Những tính chất huyền thoại, thể thao và chi tiết của nó tạo nên tiếng vang lớn. Bạn sẽ hiểu nếu tôi nói sơ qua một vào đặc điểm của nó-- Tôi biết dòng về chảy thành lớp khi đi xuyên qua những vật nhọn xuyên không khí, và nó diễn ra một cách hoàn hảo, bạn có thể nhìn thấy được điều đó. Đó là điều làm tôi thấy thích thú. Và tôi cảm nhận điều đó ở đây.

Cái bí mật lớn nhất của thiết kế máy móc tự động -- quản lý sự tương phản. Nó không hoàn toàn liên quan đến hình dáng, mà chính là cách những hình thù ấy phản chiếu ánh sáng. Ánh sáng thấp thoáng qua nó khi bạn di chuyển. nó trở thành một vật động, cho dù nó đang đứng yên -- nhờ vào sự thiết kế hoàn hảo trong phần phản chiếu. Cái đệm nghỉ ở chân đối với người lái xe đồng nghĩa với việc có một điều gì đó đang diễn ra bên dưới nó -- trong trường hợp này, có lẽ dây xích truyền động đang chậy với vận tốc 300 dặm một giờ lấy năng lượng từ động cơ. Tôi thấy vô cùng thích thú khi trí óc và đôi mắt tôi lướt nhìn qua nó.

Lớp sơn titan phía trên nó. Tôi không thể diễn tả hết sự tuyệt diệu của nó. Đó là cách bạn ngăn không cho đai ốc văng ra khỏi bánh xe khi chạy ở tốc độ cao. Tôi thật sự cảm nhận được nó lúc này. Và tất nhiên, một chiếc xe đua không cần thiết phải có cái gióng xoay để giữ hai bánh trước của nó, nhưng chiếy này lại là một chiếc xe đường trường, nó được gấp vào trong khoảng trống nhỏ này. Nên nó biến mất. Tôi cũng không thể nói cho bạn rằng nó khó như thế nào để làm bộ tản nhiệt cong này. Vì sao lại làm thế? Vì tôi biết chúng ta cần phải để bánh xe gần bộ khí động học. Nên nó mắc hơn, nhưng lại tuyệt vời hơn. Và để kết luận, sự trung thành đối với thương hiệu -- Agusta, Count Agusta, từ lịch sử lâu đời của nó.

Phần mà bạn không biết đó là nhà thiên tài, người sáng tạo ra nó. Massimo Tamburini Người ta gọi ông ta là "Thợ hàn chì" ở Ý, hay "nhà soạn nhạc đại tài", vì thật ra ông ta là một kỹ sư đồng thời cũng là một thợ thủ công và điêu khắc Chỉ có một chút thỏa hiệp trong nó, bạn không thể thấy được.

Nhưng không may thay, những thứ giống tôi và những người giống tôi luôn phải thỏa hiệp với cái đẹp. Chúng tôi phải đối mặt với nó. Cho nên tôi phải làm việc với chuỗi cung ứng, cũng như là công nghệ, và mọi thứ khác nữa. và những thỏa hiệp bị ràng buộc vào đó. hãy nhìn cô gái này Tôi có một chút thỏa hiệp phải làm. Tôi phải di chuyển phần đó một tí, chỉ một mi-li-met. Không ai để ý cả Bạn có thấy tôi đã làm gì không? Tôi dịch chuyển ba thứ một mi-li-met xinh không? Có. Đẹp không? Ít đẹp đi một chút. Nhưng rồi sau đó, tất nhiên khách hàng nói không sao cả. Vậy thì tốt rồi, đúng không? Nhưng nếu thêm 1 mi-li-met nữa thì sao? Sẽ chẳng ai để ý những thay đổi vụn vặt đó cả. Thật dễ dàng để đánh mất cái đẹp, vì cái đẹp vô cùng khó khăn để tạo ra. Và rất ít người có thể tạo ra nó. Một nhóm tập trung cũng không thể làm ra nó. Một đội cũng khó mà làm được. Nó đòi hỏi vỏ não trung tâm, để có thể dàn xếp tất cả mọi thành phần cùng một lúc.

Đây là một chai nước đẹp -- một số trong các bạn biết nó -- được thiết kế bởi nhà thiết kế Ross Lovegrove Nó rất gần với cái đẹp chính gốc. Chính nó, miễn là bạn biết được nước như thế nào bạn có thể trải nghiệm điều này. Nó đẹp vì nó là hiện thân của một điều gì đó thuần khiết và thoải mái. Có thể tôi thích nó nhiều hơn bạn, vì tôi biết nó khó thế nào để tạo ra được nó. Nó vô cùng khó khăn để tạo ra một thứ có thể làm khúc xạ ánh sáng như thế, nó được tạo ra một cách chuẩn xác, mà không hề có một lỗi nào cả. Ẩn sâu trong nó, giống như câu chuyện về thiên nga, chính là hàng triệu thứ rất khó để làm. Tất cả đổ dồn vào đó. Nó là một ví dụ tuyệt vời, một vật thể đơn giản, Nhưng tất nhiên thứ mà tôi vừa giới thiệu trước đó cho các bạn lại cực kỳ phức tạp. Và chúng đều đẹp bằng nhiều cách khác nhau.

Tôi đoán tất cả các bạn, cũng giống như tôi, thích xem nghệ sĩ ba-lê múa. Và sự thích thú khi xem chính là bạn biết nó khó khăn đến thế nào. Bạn cũng nhận thấy rằng nó cự kỳ đau đớn. Đã có ai từng nhìn thấy những ngón chân của nghệ sỹ ba-lê khi họ trình diễn xong? Khi cô ấy đang trình diễn những tư thế uốn lượn, có một điều vô cùng khủng khiếp diễn ra ở phía dưới. Nhận thức được điều đó làm chúng ta cảm nhận một cách mạnh mẽ hơn về cái đẹp của những gì đang xảy ra.

Giờ tôi đang sử dụng một phần trăm giây một cách không đúng ở đây, hay bỏ qua cho tôi. nhưng cái mà tôi phải làm bây giờ, cảm nhận một lần nữa, điều tôi cần làm chính là cung cấp đủ cho những enzim, những kích thích trong phần đầu của quá trình mà bạn nhận biết không phải bằng lý trí, mà bằng cảm xúc. Giờ chúng ta có một thí nghiệm nhỏ. Bạn sẵn sàng chưa? Giờ tôi sẽ chiếu cho bạn xem một khoảnh khắc rất rất ngắn. Sẵn sàng chưa? Ok. Bạn có nghĩ rằng nó là một chiếc xe đạp khi tôi chiếu cho bạn xem không? Nó không phải. Hãy nói với tôi, bạn có nghĩ là nó nhanh không khi bạn lần đầu thấy nó. Vâng, bạn có. Bạn có nghĩ là nó hiện đại không? Vâng bạn có. Điểm sáng đó, thông tin đó, chạy thẳng vào đầu bạn. Và bởi vì não bạn bắt đầu suy nghĩ từ đó, giờ thì nó đã phải đối mặt với thông tin đó. Và điều tuyệt vời là, chiếc mô tô đã được thiết kế theo cách này đặc biệt là để sinh ra một cảm giác nó là công nghệ xanh và nó tốt cho bạn nó nhẹ và nó là một phần của tương lai. 

Vậy làm như vậy có sai không? Trong trường hợp này thì không, vì nó là công nghệ sinh thái âm thanh. bạn là nô lệ của giây lát đầu tiên. Chúng ta là nô lệ của những phần trăm giây đầu tiên -- và đó chính là nơi công việc của tôi phải tập trung vào phải thắng hoặc thua, trên kệ của một cửa hàng. Thắng hay thua ngay tại thời điểm đó. Bạn có thể thấy 50, 100 hay 200 thứ trên kệ khi bạn bước vào, nhưng tôi phải làm việc trong lãnh vực đó, để đảm bảo rằng vật cần mua làm bắt mắt bạn trước nhất. 
B y E l d i


Và cuối cùng, một mảng kiến thức mà tôi yêu thích Tôi chắc rằng một số các bạn sẽ quen thuộc với điều này. Điều tuyệt diệu về điều này, và cách mà tôi trở lại vấn đề sẽ nói đến một việc mà có thể bạn ghét hoặc làm bạn chán như xếp quần áo, và nếu bạn có thể làm được như thế này -- Ai có thể làm điều đó? Có ai đã từng thử chưa? Có không? Điều đó thật tuyệt diệu, đúng không? Nhìn này. Bạn có muốn xem lại một lần nữa không? Hết giờ rồi. Chúng ta chỉ còn hai phút thôi. Nhưng hãy lên mạng, vào Youtube, tìm "folding T-shirt." Đó chính là cách những người trẻ tuổi làm không công đang phải xếp áo của bạn. Có lẽ bạn không biết. Nhưng bạn cảm nhận thế nào? Thật tuyệt vời khi bạn làm thế, bạn mong chờ được thử làm như vậy và khi bạn kể với ai đó về nó -- như là bạn đã từng làm -- bạn trông rất thông minh. kiến thức ở khắp mọi nơi, thứ mà miễn phí, bởi vì kiến thức là miễn phí -- gom chúng với nhau và chúng ta sẽ được gì?

B y E l d i
Hình thức noi theo chức năng? Thỉnh thoảng thôi. Hình thức là chứng năng. Hình thức chính là chức năng. Nó nói cho chúng ta rằng, nó cho ta câu trả lời ngay cả khi ta chưa kịp nghĩ về nó. Và tôi đã dừng sử dụng những từ như "hình thái" và là một nhà thiết kế, tôi cũng thôi không sử dụng như từ như "chức năng". Tôi đang cố gắng theo đuổi một chức năng cảm nhận của mọi thứ. Vì nếu tôi có thể làm đúng như vậy, tôi sẽ có thể làm cho nó trở nên tuyệt vời, và lập lại sự tuyệt vời đó nhiều lần. Và bạn biết những sản phẩm và dịch vụ đó, vì bạn sở hữu chúng. Đó là những thứ bạn phải vồ lấy nếu cháy nhà. Tạo ra một sự liên kết về cảm xúc giữa bạn và những thứ này chính là một mánh lới của những thành phần điện hóa xảy ra ngay khi bạn chưa kịp nghĩ về nó.

Nhà thiết kế Richard Seymour
ST ElDi

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét