Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

N Ú I C H Ứ A C H A N

" Núi Chứa Chan thuộc huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai, cách TP.HCM khoảng 110 km. Từ ngã 3 Dầu Giây, bạn rẽ phải vào Quốc lộ 1, đi khoảng 35km là gặp tỉnh lộ 766 ở bên trái. Rẽ vào tỉnh lộ này, tiếp tục đi thêm 1,5km (qua UBND huyện Xuân Lộc) thì bạn hỏi đường vào núi Chứa Chan"
Ánh nắng chiều tà và đồng cỏ bao la khiến cho hành trình vượt núi của chúng tôi trở nên thi vị như một chuyến dạo chơi
Là ngọn núi cao thứ 2 Nam Bộ, với độ cao 800 mét, nằm ở Xuân Lộc, Đồng Nai, Chứa Chan là điểm đến thú vị cho những người yêu thích leo núi. Với tên gọi bắt nguồn từ tiếng Chăm là Chơk Chăn - có nghĩa là núi non, nơi đây còn được biết đến với nhiều tên gọi khác như núi Gia Ray, Gia Lào. Bạn sẽ được hòa mình với thiên nhiên trong lành, cảm nhận sự thanh bình khi viếng thăm những ngôi chùa dọc đường lên núi, hay đơn giản chỉ là cảm giác vỡ òa vui sướng khi chinh phục đỉnh núi thành công.


Đường đi Cách TP HCM khoảng 110 km về phía đông, núi Chứa Chan thuộc huyện Xuân Lộc, tỉnh Đồng Nai. Bạn chạy xe máy theo Quốc lộ 1 hướng đi về Phan Thiết, đi qua thị xã Long Khánh khoảng 25 km tới ngã ba Ông Đồn thì rẽ tay trái vào đường Hùng Vương, tiếp tục đi thêm khoảng 1 km đến công viên 9/4. Từ đây bạn hỏi đường, rẽ trái vào sát chân núi để lên đỉnh theo đường dây điện; hoặc tiếp tục đi thêm 3 km, rẽ trái sẽ vào một độc đạo đưa bạn vào lối lên đỉnh theo đường Chùa. Đường dây điện có lối mòn nên rất dễ đi, dù đối với người lần đầu tiên đến đây.



Với thể lực trung bình, bạn sẽ chỉ mất khoảng 3 tiếng để lên đến đỉnh núi. Ngoài chuẩn một bị tinh thần lạc quan, bạn cũng cần khởi động, làm nóng cơ thể và các khớp chân tay, để tránh bị chấn thương khi leo núi. Bạn sẽ được thử độ dẻo dai, khéo léo khi bước trên lối đi với đầy các tảng đá đủ các kích cỡ. Ở những chặng đầu tiên, bạn nên đi chậm rãi nhẹ nhàng, tránh vì hào hứng hay hấp tấp mà mất sức. Bí quyết để tránh lạc đường là phải luôn đi theo hướng của đường dây điện. Cứ lên cao một đoạn, hãy tựa lưng vào đá, dừng chân dưới tán cây rợp bóng và nghe tiếng chim hót rộn ràng, hay trải tầm mắt ra xa nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, bạn sẽ hài lòng. Nếu lựa chọn đi theo đường Chùa, bạn sẽ đi ngang Linh Sơn Cổ Tự, và đến chùa cao nhất là chùa Bửu Quang theo lối bậc thang. Tuy nhiên, từ chùa lên đỉnh, đường đi có rất nhiều cỏ lau, rừng trúc rậm rạp với nhiều lối rẽ vòng quanh. Bạn có thể bị lạc nếu không có nhiều kinh nghiệm. Đừng quên ghé vào các lán hay nhà dân  trên đường đi để hỏi thăm nếu bạn bị mất phương hướng.  

Lưu trú 

Nghỉ đêm ở khu vực chân núi, bạn có thể tìm nhà nghỉ rất dễ dàng ở trung tâm huyện Xuân Lộc. Khu cổng chính lên chùa của khu du lịch núi Chứa Chan có rất nhiều chỗ nghỉ bình dân cho khách hành hương. Bạn cũng có thể ngủ trưa hoặc nghỉ qua đêm tại đây. Nếu ở lại qua đêm trên núi, bạn xin tá túc tại chùa hoặc cắm trại trên đỉnh núi. Từ trạm thông tin đi xuống theo hướng trụ điện hoặc đi xuống  theo hướng chùa khoảng một đoạn ngắn đều có khu vực bằng phẳng để dựng lều trại. 

Ăn uống 

Sau khi hoàn thành chuyến leo núi, bạn có thể thưởng thức các món lẩu và nướng từ thịt dê - đặc sản ở vùng núi Gia Lào. Các món giá trung bình khoảng 100.000 một món, đủ cho 4 người .

Chuẩn bị 

Chi phí khoảng 200.000 một người (Cho nhóm 6 người). Găng tay có gai chống trượt, Giày leo núi, lều trại để hạ trại ngủ qua đêm, đèn pin đi trong rừng. Thuốc cơ bản để dự phòng như thuốc hạ sốt, đau bụng, dầu...  



 Có người hỏi tôi "trên núi có cái chi mà leo mãi không biết chán?". Tôi chẳng biết nói sao, quả thật trên núi chẳng có gì ngoài cây cỏ mây trời. Vậy cớ gì mà một người trẻ như tôi lại dậy từ sớm, đi đường xa, vất vả leo trèo?


Người ta nói rằng, núi Chứa Chan là đất linh thiêng với ngôi chùa Bửu Quang nổi tiếng, với cây đa ba gốc tương truyền có thần linh trú ẩn, với miếu sơn thần cầu gì được nấy, với mộ cô Mai hiển linh và những hang động bí ấn từng là nơi tu hành của nhiều thiền sư sống ẩn dật.  Bỏ qua những lời đồn đại, chúng tôi đến Chứa Chan chỉ với mong muốn chinh phục một ngọn núi hùng vĩ xinh đẹp, là ngọn núi cao thứ hai của khu vực Nam Bộ (sau núi Bà Đen ở Tây Ninh).


Nếu muốn leo núi kết hợp viếng chùa Bửu Quang, bạn có thể vào từ cổng chính của Khu du lịch núi Chứa Chan, leo khoảng gần 400 bậc thang để đến chùa, rồi từ chùa mới men theo rừng để lên đến đỉnh núi.  Nhưng chúng tôi vẫn thích những con đường nhiều thử thách hơn. Vì vậy, chúng tôi chọn một xuất phát điểm khác: gửi xe tại nhà của một gia đình địa phương và bắt đầu leo từ phía sau nhà của họ, một vùng chân núi khá vắng vẻ và hoang sơ.  Đoạn đường từ chân núi đến đỉnh núi khoảng 4,5km, độ dốc khoảng 30-35°, ước chừng cả lên và xuống núi chúng tôi sẽ mất khoảng 4-5 giờ đồng hồ (chưa tính thời gian gặp sự cố hay lạc đường). Vậy mà lúc này đã là 11 giờ 30 trưa, phải nhanh chân thôi!  Thú thật chúng tôi không hề biết đường, vì đây là lần đầu leo núi Chứa Chan, lại đi theo đường lạ. Nhưng chúng tôi biết, Chứa Chan là một ngọn núi khá an toàn và không quá cao, nên cứ tiến lên phía trước theo cảm tính. Vẫn theo nguyên tắc cũ: cứ leo đi, ắt tới đỉnh.


Gần 4 giờ chiều, chúng tôi đến đỉnh núi. Trả lời cho câu hỏi “trên núi có cái chi mà leo mãi không biết chán”, tôi nghĩ rằng niềm vui nằm ở quá trình, chứ không hẳn là đích đến.  Có trải qua những khó khăn, có băng rừng vượt dốc, có đổ mồ hôi tiếc nước uống, thì khi chiêm ngưỡng cảnh đẹp và tận hưởng không khí trên đỉnh núi, bạn mới cảm nhận hết được sự thỏa mãn và niềm vui khó tả của cái thú leo núi.
Có đoạn xung quanh toàn là cây mà chẳng thấy đường. Những lúc này, dân leo núi chuyên nghiệp sẽ dùng dao phát đường để đi. Khổ nỗi chúng tôi hơi nghiệp dư, chẳng mang theo dao rìu gì cả, nên đành cử một bạn nam đi trước để phát đường bằng… tay và gậy (thật ra là một cái cây vừa nhặt được)

Theo chỉ dẫn của các anh, chúng tôi lại men theo đường dây điện để xuống núi. Lần này thì chẳng dám hiếu thắng mà rẽ đông, rẽ tây nữa. Vì trời đã gần sụp tối mà sức lực của mỗi thành viên trong nhóm 6 người chúng tôi cũng gần như cạn kiệt.  Cuối cùng, để cả đoàn xuống núi an toàn và nhanh nhất, chúng tôi thống nhất với nhau là cứ đi nhanh xuống, không cần chờ người sau. Đèn pin và phần nhiều nước uống để lại cho người đi chậm nhất đi cùng với một bạn có nhiều kinh nghiệm leo núi nhất.  Ở đoạn đầu còn nghe tiếng hát của nhau, nhưng đi được khoảng 1/2 đường, tôi chẳng còn thấy ai và chẳng còn nghe tiếng của ai. Bỗng dưng thấy sợ. 

Mây trắng lững lờ, cỏ xây xanh ngắt, không khí mát mẻ và trong lành

Có dây điện làm mốc nên tôi chẳng lo lạc đường, nỗi sợ của tôi là nỗi sợ hiển nhiên của người lần đầu một mình giữa rừng núi bao la.

Men theo dây cáp điện để xuống núi.
Với tiêu chí “mạnh ai nấy đi”, đi được một đoạn thì quanh tôi chẳng còn “đồng đội” nào 

Trời dần tối, không biết mình đang đi đầu hay cuối. Thôi thì cứ nghĩ mình đang ở giữa cho… đỡ sợ, rồi cứ cắm đầu đi thật nhanh, chẳng dám ngừng cũng chẳng thấy khát.  Đúng 6 giờ tối, tôi đến chân núi và nhận ra mình là người thứ hai tới đích. Nỗi sợ làm con người ta có thể vượt qua nhiều thứ. Lúc này tôi mới biết chân mình đã chảy máu, nhưng chả hiểu sao đến lúc đó mới thấy đau.  Khoảng 30 phút sau thì những người còn lại cũng lần lượt xuất hiện. Thật nhẹ cả người! Lúc này cả nhóm mới phát hiện có hàng trăm đom đóm nhấp nháy trước mặt. Sống giữa phố thị Sài Gòn lung linh ánh điện mỗi đêm, lâu lắm rồi (hình như là chưa bao giờ) chúng tôi nhìn thấy đom đóm.  Lúc ấy điện thoại của cả nhóm đều cạn pin, chúng tôi tiếc hùi hụi vì không được lưu lại hình ảnh đẹp bình dị và hiếm thấy này. 

Đành nhìn thật lâu để lưu lại chúng trong ký ức và hẹn một ngày trở lại.  Trở lại không chỉ để ngắm đom đóm bay mà để có thêm một chuyến leo núi vất vả, để lại trò chuyện cùng những anh bộ đội đáng mến, để lại được tận hưởng không khí trong lành và vẻ đẹp hùng vĩ của núi Chứa Chan.






L A N G
E l D i


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét