Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

K Ý M Ộ C B Ì N H

Việt Nam ơi! Sự mộc mạc bình dị của những làng quê...

Quê tôi

Ký mộc bình . . .

Mưa trên lá

Ai bước chân vào đây cũng chắc hẳn dậy lên cảm xúc khó tả về một làng quê truyền thống Việt Nam. Đi sâu vào trong làng, khung cảnh ngôi làng ấy cứ dần hiện ra, làm nó phải ngỡ ngàng. Trẻ em tắm ao, giếng nước phủ đầy rêu, tuốt lúa giữa đường hay những bà cụ già nghỉ chân trong nắng sớm là những hình ảnh bình dị, thân thương ở ngoại thành Hà Nội.


Ao làng ở chùa Thầy, xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai
Chợ Chuông chuyên bán lá làm nón tại xã Phương Trung, huyện Thanh Oai. 
Con đê đầu làng tại thôn Phú Lễ, huyện Thạch Thất.
Nó nhớ, dưới bóng mát của những tán cây làng ngày xưa có chú trâu khềnh khàng nằm trốn nắng. Đám con nít bọn mình thương nhất chỗ này. Mọi trò chơi đều bắt đầu từ đó. Lũ con gái thường lúi húi chụm đầu vào chơi tró chơi ô quan, trốn tìm... 

Bà tắm cho cháu tại giếng Suối, xã Tiên Phương, huyện Chương Mỹ

Khó có những ngôi làng nào ở Việt Nam thời nay còn lưu giữ những nét đặc thù ấy. Dường như tất cả những nét cổ của văn hóa làng xã nông thôn Việt đều nằm ở đây.

Trò chơi rước đèn
Nó nhớ trải qua bao thăng trầm của thời gian, nó vẫn cứ lặng lẽ nép mình bên cuộc sống hiện đại. Dĩ nhiên, điều làm nên đặc thù của ngôi làng này là khung cảnh mộc mạc bình dị đến lạ kỳ nhưng vẫn mang đậm bản sắc nông thôn Việt Nam, làm tô điểm thêm cái không khí vắng lặng và thanh bình tại những nơi này.


Chợ quê xã Phương Trung, huyện Thanh Oai.

Lũ trẻ bên giếng hình bàn chân tại xóm Mát, thôn Yên Duyệt, xã Tốt Động

Trò chơi mộc mạc của hai anh em ở đình làng Đại Đồng, huyện Thạch Thất.

Đôi bạn chơi bên giếng cổ thôn Thượng, xã Tiên Phương.

Tuốt lúa giữa đường tại cánh đồng xã Sài Sơn, huyện Quốc Oai.

Câu cá ngày nghỉ học ở giếng làng Phương Ngoại, xã Trung Châu, huyện Đan Phượng.

Mùa gặt trên cánh đồng ở huyện Thanh Oai.
Nói nhớ trên con đường nhỏ, những gốc cây hai bên đường đan cành lá vào nhau như đôi bàn tay khắng khít, tạo nên một vòm trời mát mẻ màu xanh lá. Người làng, mỗi lần đi đâu, ngang qua đoạn có bóng tỏa mát cũng lãng đãng xui bước chân mình chậm rãi để nghe gió mát thổi rì rào, nghe tiếng lá lao xao và tiếng rôm rả của những chú chim chuyền cành. Từng ấy thanh âm thôi cũng thấy lòng chộn rộn yêu mến quê hương mình quá đỗi.

Trẻ nô đùa và tắm mát ở giếng xóm Lươn, xã Đại Đồng, huyện Thạch Thất.

Tâm sự tuổi già ở thôn Thượng, xã Phụng Châu, huyện Chương Mỹ.
Bây giờ, đường về nhà nó chẳng còn khúc khuỷu, cũng chẳng còn chịu cảnh đất đỏ nhầy nhụa mỗi khi trời mưa. Bước chân trên con đường ấy, bỗng dưng thấy lúng túng vụng về, lòng vụn vỡ bởi mất đi một khoảng trời thiêng liêng từ trong ký ức. Lại thấy thảng thốt khi đứng từ xa, ngắm nhìn những tán cây còn lại nghiêng mình về phía gió. 

Chuẩn bị hành trang

Ví như, có đi đâu xa lắm cũng chẳng thể nào quên được hình ảnh thân thương này, chẳng thể nào đâu...


L A N G
M y L i f e
Ký ức Hà Nội
E D


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét