Gió thổi liên tục vào mặt nó, đôi mắt không chớp mắt nhìn vào khoảng không trước mặt... Lặng!
Trời se se lạnh, suy ngẫm...
N ó c n h à Đ ô n g D ư ơ n g . .
.. Trời nơi núi rừng nắng mưa bất chợt lắm, chúng tôi bắt đầu thấy nhún lạnh bởi những cơn mưa lún phún bắt đầu rơi sau khi qua một đoạn dài có nắng vàng, trời xanh thăm thẳm. Dù đi qua công ty tổ chức leo núi, họ lo cho túi ngủ, đồ ăn… nhưng ai cũng mang theo những đồ dùng cá nhân riêng trong balô của mình. Có leo rồi mới thấy khi leo núi, 100 gram nếu vứt bỏ đi được cũng sẽ bỏ đi vì cứ càng nhẹ càng tốt. Và đoạn đường gian nan đã bắt đầu xuất hiện, những cái dốc cao kinh khủng mà chẳng có đường leo, chỉ có những cục đá nằm lên nhau buộc người leo phải tự tìm điểm bám víu để đưa cơ thể lên hoặc xuống đã làm những người nghiệp dư đi leo núi như chúng tôi hết sức nhọc. Cái balô tôi mang vì ham hố, đem theo quá nhiều vật dụng cá nhân như máy chụp hình, pin dự phòng, đèn pin, chăn cá nhân, gối… tổng cộng hơn 7 kg đã trở thành gánh nặng trên vai mình. Có thể nhờ người vận chuyển vác với giá 150.000 đồng nhưng tôi không vì tiếc tiền đó mà là muốn mình tự vác nên đã để nó trên vai suốt quãng đường dài cho đến khi lên đỉnh và lúc leo xuống điểm xuất phát luôn. Nỗ lực, hít thở đều, nghĩ đến điểm 2.800m gần kề, chúng tôi cuối cùng cũng đã vượt qua mấy ngọn đồi với con đường cheo leo đầy dốc cao, lắm sình lầy do mưa nặng hạt, để rồi đến trạm 2.800m ăn tối và nghỉ đêm lúc đồi núi xung quanh đã bị bóng tối bao trùm. Tùy vào sức lực mỗi người nên chúng tôi chia thành các tốp tới điểm dừng khác nhau. Tôi và hai người nữa luôn nằm trong tốp đầu tiên cán đích. Trời bắt đầu rơi nặng hạt. Cả đám trú đêm trong cái lều dài dựng dã chiến dưới chân núi. Mỗi người một túi ngủ, một cuộn giấy vệ sinh, muốn đi nặng nhẹ gì thì cứ tìm bụi chui vào mà giải quyết. Cái lều thấp tè, mấy chục con người chen chúc như cá mòi xếp lớp, ăn cũng ở đó, ngủ cũng chính tại nơi vừa ăn. Trời cứ mưa rơi lộp độp trên đầu, gió cứ từng cơn rít ngoài kia, màn đêm thì bao trùm, sình lầy nhão nhẹt xung quanh, nhiệt độ xuống lạnh tê tái. Ăn bữa tối rất đạm bạc cũng phải ráng mà nuốt vào cho có sức để ngày mai vào sáng sớm, cả bọn sẽ leo tiếp lên đỉnh để chinh phục ngọn núi cao nhất Đông Dương. Chưa bao giờ tôi bị ở bẩn như vậy và hôm ấy là lần đầu rơi vào cảnh ấy. Ăn tối xong cũng không có nước đánh răng vì nước trong chai để dành mà uống chứ đánh răng phí quá. Muốn qua chỗ cái hồ chứa nước suối ở láng kia thì phải qua một bãi sình nhão nhẹt trên mắt cá mới được, mà nước thì lạnh như nước đá, vậy nên ăn xong, ráng mò ra ngoài lều đội mưa hứng gió mà tranh thủ xách đèn pin đi tè một phát rồi nhanh chóng vào lại lều, chui trong cái túi ngủ chắc cả năm chưa giặt mùi ẩm mốc kia, cố mà chợp mắt để sáng hôm sau dậy lên đỉnh Fansipan. Mưa cứ rả rích từng đợt, gió thì cứ gào thét ngoài kia rít lên từng cơn cả đêm làm lều trại rung lên bần bật. Cả đám phải cố gắng mà ngủ, cứ chợp mắt được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu để lấy sức ngày mai mà “lên đỉnh”....
Khi xem xong chúng cảm giác vui, rồi lại có rất nhiều cảm giác rất khó chịu, buồn và nặng nề khó tả...
Chinh phục nóc nhà Đông Dương điều không bao giờ thực hiện được nửa rồi... Không phải do sức khỏe, bất cứ thứ gì nó không sợ hay lo lắng nhưng. .. Đối với nó chỉ thiếu một thứ...
X a |
Lặng..
b y B i c y c l e
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét