Sáng nay! Sương sớm, gió lạnh, ngoài đường không một bóng người. Mọi người đang chìm trong giấc ngủ say và đắm mình trong giấc mơ của họ...
Nó nhớ lúc ấy, khi còn tắm mưa nô đùa, nó mong thời gian sẽ quay lại. Nó nhớ đôi chân trần không giày dép, đôi chân già chai sần, đôi chân trẻ non nớt ướt đẫm sương mai trong lành, mát lạnh bờ ruộng xanh nức cỏ non mới nhú. Để được trở về cánh đồng thời thơ ấu, nhất là được cùng với những đứa trẻ khác khẽ giẫm lên lớp cỏ xanh rì. Cào cào, châu chấu túa bay. Ếch, nhái, chẫu chuộc nhảy tủm xuống ruộng. Cánh đồng nào chẳng giống nhau. Duy có điều, đồng xưa mỏi cánh cò bay. Đồng nay co hẹp dần, cua, cá, ốc, nhái cạn dần, vì thuốc trừ sâu và phân bón. Tưởng tượng ra khung cảnh Nắng thu óng vàng, gió lạnh phơ phất, chỉ khẽ rung những giọt sương mai treo lơ lửng trên những sợi tơ nhện mong manh. Nó ngồi bệt trên cỏ, không dám thở mạnh, chăm chú ngắm con nhện vàng ươm chỉ nhỉnh hơn hạt lúa chín, đang hút những giọt sương. Có còn ngay cả lưới nhện đồng giăng tơ giữa những lá lúa, ngọn cỏ hoặc cây rau muối trên những thửa ruộng trơ gốc rạ, chờ phơi ải? Quá nửa đời người chúi đầu, cắm mặt ở thành phố, nó luôn thầm mong có buổi sớm như thế này...
L A N G
11/4
E D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét