Bốn mùa vẫn luân chuyển, như chiếc kim đồng hồ cứ xoay mãi những vòng bất tận của thời gian. Nó khát khao gọi tên từng mùa, để rồi sững sờ nhận ra. Mùa này hay mùa khác không còn là của riêng nó nữa. Có quá nhiều những điều xưa cũ. Đó từng là cái mà nó cho là ngọt ngào và ấm áp....
Ngày hè |
Khi những cơn mưa rào đầu mùa thoáng qua trong đêm, một chút nắng chói chang lúc ban ngày, khi tiếng tu hú kêu thủng thẳng trong những lùm cây nhãn um tùm, những nhành phượng cựa quậy hé mở, rồi thì cây bình bát đang cục cựa trong gió...là lúc nó cảm nhận mùi vị của mùa hè đang đến. Mùa hè đang đến thật rồi, nó mang đến cái không khí ngột ngạt, nóng nực bao trùm khắp không gian.
Cây bình bát |
Khi còn là học sinh, nó là một người yêu mùa hè, yêu cái nắng vàng rực rỡ, yêu cái sắc phượng rực đỏ, tiếng ve kêu râm ran mỗi khi hè về và nó yêu mùa hè vì nó là quãng thời gian được nghỉ ngơi,vui chơi được làm những điều mình thích sau một năm học hành vất vả.
Mùa hè với nó đẹp lắm, là những kỉ niệm ngọt ngào đầy yêu thương khi được về quê thăm ông bà, khi được cùng lũ trẻ trong làng đi chăn trâu, thả diều và tắm sông. Cứ mỗi hè về thì nó nhận ra cái tuổi thơ của nó tươi đẹp biết bao, sống động biết bao.
Cơn mưa đầu hè |
Lớn lên một chút, nó cảm nhận mùa hè bằng một tình yêu khác. Nó yêu những ngày hè thong thả đạp xe trên những con đường vắng vẻ. Cuộc sống chạy qua trước mắt mình như một bức tranh phong cảnh thanh bình trải ra vô tận, sâu hun hút. Nếu thích, chúng ta có thể tự cho mình là một nhà thám hiểm trước những cảnh vật xung quanh. Ung dung đạp xe trên đường, cố gắng cảm nhận những hương vị có thể gợi nhắc trong mình một vài hình dung xa xôi nào đó, như là hương thơm từ nắm cốm trên tay của lũ trẻ con hay từ những bông hoa đại trắng ngà, thơm tho, rụng đầy trên bãi cỏ phía sau chùa, những con đường đầy rơm rạ của những vùng nông thôn, hương lúa trên những cánh đồng của mùa gặt.... Những điều có thể làm thay đổi tâm hồn và cuộc sống của bạn, đôi khi giản đơn như vậy đấy.
Mùa hè trong ký ức tuổi thơ. Nó vẫn nhớ rõ những đêm mùa hè mất điện, rất đáng nhớ, nhưng không hẳn đã phải là vì nóng. Ngày ấy, những đêm trời sáng trăng, lũ trẻ con thường chạy loạn cả ra ngoài sân, và đôi khi lấn cả đường đi. Mất điện thì đúng là thú vị hơn nhiều, vì trời càng tối thì càng có lắm trò để chơi. Lâu rồi không còn ngồi ngắm trăng, tất cả hình ảnh về trăng trong nó đều là của những ngày còn bé. Đó là những buổi tối gió mát lộng, khi mà ánh trăng trải đều, lấp lánh trên mặt sông và đan cả vào những mái tóc bay phất phơ, trong không gian ngập tràn tiếng cười khanh khách của lũ trẻ khi chơi trốn tìm. Đôi khi ngồi lại vẫn hình dung ra khung cảnh ấy, lũ trẻ con, rủ nhau đi trốn, từng đứa một, cho đến khi không còn một đứa nào, chỉ còn lại bãi cỏ nằm trơ mình dưới ánh trăng.
Nó không ưu ái riêng một mùa nào mà cả bốn mùa đều mang những tính chất và sắc thái riêng, khiến lòng người xao xuyến theo từng khoảnh khắc của mùa. Gọi tên cả bốn mùa xuân - hạ - thu - đông, mong được sống trong không khí thật sự của bốn mùa ấy, để có được những cảm xúc thật sự cùng với cảnh vật và khí trời. Tiếc thay Sài Gòn chỉ có hai mùa mưa nắng, một chút thu nhẹ nhàng thoáng qua, một chút se lạnh của ngày chớm đông, thế nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để thấy tâm trạng thay đổi và chợt nghĩ nếu được sống với cả bốn mùa thì tuyệt vời biết bao.
Cuộc đời của mỗi người được đếm bằng năm, bốn mùa được đếm bằng tháng. Năm tháng trôi qua, bốn mùa vẫn giữ được những vẻ đẹp riêng thật tinh tế, chỉ có những cảm nhận của con người là thay đổi. Nó tha thiết gọi tên bốn mùa yêu thương, bởi lẽ thời tiết vẫn luôn trung thành và gắn với tâm trạng con người. Đôi khi chính cái không khí là lạ của đất trời ấy là niềm an ủi cho riêng từng người.
Biết đâu đấy!
Mùa hè đến! Cảm thấy thương lắm bóng một cụ già leo lét bên ngọn đèn khuya với những thứ hàng vặt để kiếm sống qua ngày. Nhìn bóng cụ và đôi mắt thẫn thờ giữa đêm khuya giá lạnh, nó chợt hỏi: “Những người thân của cụ đâu hết rồi?” và tự trả lời: “Có lẽ cụ không còn ai"...
Bóng giữa trưa hè |
Thương lắm những bàn chân trần lang thang kiếm sống, chiếc áo mong manh, miếng cơm mong manh, cuộc đời của những em bé bên đường phố cũng nhẹ tựa như cơn gió đầu mùa.
Cuộc đời luôn có nhiều điều chẳng thể đoán trước được, yêu ghét, giận hờn, sống chết, gặp gỡ chia ly cũng là định mệnh.
Có người đi qua cuộc đời, biết được những cảm xúc rất thực, rồi lặng lẽ... Lúc này khi đi qua những con đường cũ, nơi từng đi, từng nắm chặt tay nhau bước qua những chông gai trong cuộc đời. Thời gian giống như cơn gió cứ trôi nhanh qua các ngón tay...
Nó vẫn đứng đó |
N o t r e a l l y s u r e h o w t o f e e l a b o u t i t
S o m e t h i n g i n t h e w a y y o u m o v e
M a k e s m e f e e l l i k e I c a n ' t l i v e w i t h o u t y o u
I t t a k e s m e a l l t h e w a y
I w a n t y o u t o s t a y
E D
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét