Thứ Bảy, 11 tháng 4, 2015

T Ô I Y Ê U E M - B I C Y C L E

Tuổi thơ của nó gắn liền với chiếc xe đạp cũ, nó là minh chứng cho một thời nghèo đói và cũng là tri kỷ của gia đình đứa trẻ.


Tuổi thơ của nó là nắng gió, là những mảnh ruộng đồng lúa bạt ngàn trải dài đến tận chân trời, là những kỷ niệm khó quên bên nồi cơm độn khoai và những bữa ăn rau dại luộc thay cơm mà vẫn rộn tiếng cười. Ai cũng đã đi qua tuổi học trò bằng những khó khăn mà có lẽ nếu nói ra ít người tin, chính vì thế nó cảm nhận rằng những ký ức cũ kỹ ấy lâu lâu lại xuất hiện một cách bất chợt và thoáng qua.



 Những cơn gió mát thổi qua lại làm tung mái tóc rối của nó, trước mặt là một sắc thái vàng rực từ những dãi lúa dài đang nghiêng theo những cơn gió ấy. Những mảng màu xanh chấm vàng đang ngã nghiêng múa lượn trước mặt tạo nên một bức tranh đặc biệt ở nơi ấy. Ký ức của nó!  Ở quê mà, chỉ có những cánh đồng lúa vàng, những bờ đê, ao ruộng, cây xanh chứ có cái gì nữa đâu... Nghĩ đến thì nó lại xuất hiện đầu tiên. Hình ảnh của một người đàn ông dáng người cao cao, gương mặt phúc hậu, ánh mắt thoát lên sự thông minh quyết đoán hằng ngày chạy trên chiếc xe đạp cũ kỹ chạy khắp nơi để hứng những cơn gió và ánh nắng mặt trời khi hoàng hôn xuống. Đó là ba nó và dĩ nhiên người ở phía sau chính là đứa trẻ ấy... Cứ mỗi chiều chiều ba chở nó đi ngắm hoàng hôn trên những cánh đồng lúa vàng, ngắm nhìn từng đàn chim bay qua, bay lại...  Những năm đầu thập niên 80 thế kỷ trước, khi cả gia đình chuyển vào miền Nam từ quê nghèo lên thành thị, ước muốn của ba mẹ là các con được ăn học nên người, tìm kiếm cơ hội thoát nghèo. Mọi cố gắng kiếm cái ăn ngày đó thật không đơn giản với dân di cư như gia đình tôi. Vì thế những hình ảnh này giờ chỉ còn là những ký ức nấp sau lưng đám bụi mờ của thời gian...











Lạ thật! Chẳng hiểu chiếc xe đạp có duyên nợ gì mà từ thời thơ ấu đến bây giờ cứ gắn với nó như hình với bóng. Khi còn nhỏ, đám trẻ con nhà quê đâu có xe đạp, tự cắp sách tới trường đi bộ tới vài cây số. Chẳng bao giờ chúng đi đường thẳng cả mà cứ tìm đường mòn, đường tắt mà đi. Thấp thoáng đâu đó có mấy cu cậu nhấp nhô trên những bờ ruộng lúa xanh mơn mởn vào tháng giêng hay tháng sáu khi những người nông dân mới cấy vụ mới. Cũng đôi khi thấy chúng nhễ nhại vã mồ hôi bước vội qua các bờ mương vào những ngày tháng 5 oi bức hay tháng 8 hiu hiu gió với màu lúa chín vàng khắp nơi nơi trên những ruộng bậc thang. Cũng có khi, mấy đứa đi bộ qua con đường mòn trên đồi, không chỉ được hưởng sự dễ chịu, mát mẻ nhờ bóng cây to mà còn có cơ hội ‘ghé thăm’ vườn ổi hay trèo hái me ở khu rừng nào đó. Và có đôi khi té xuống ruộng lấy lội là chuyện bình thường. Đó cũng là thời gian và không gian lý tưởng cho bọn trẻ chúng tôi tụ hợp lại chơi vòng, chơi khăng đợi về đúng khi bữa cơm trưa đã được bố mẹ dọn sẵn. Từng đoàn, từng nhóm cứ đi bộ mãi với nhau, chơi mấy trò trẻ con  thật ngộ nghĩnh. Lúc sắm vai này, lúc sắm vai kia để ‘phân công lao động’ xem ai phải mang túi xách cho ai. Rồi chúng nó cũng có khi bất hòa và bắt đầu tìm kiếm đồng minh, loại trừ một thành viên nào đó vì trái ý hoặc có những hành vi không mong đợi. Lớn hơn một chút rồi, mấy đứa bắt đầu đi xe đạp…


Chiếc xe đạp không còn xa lạ với mỗi người Việt, nhưng trong cuộc sống hiện đại, những hình ảnh về chiếc xe đạp gắn với cuộc sống mưu sinh trên đường phố vẫn để lại nhiều cảm xúc. Còn đối với nó ký ức chiếc xe đạp không thể nào quên được. Cái khối sắt thô ráp xù sì ấy gắn liền với cuộc sống của nó và cho đến giờ ...  Cùng với các bạn trẻ thanh niên hiện nay nó đã thực hiện các chuyến đi công tác xã hội tìm lại những vùng đất nghèo, vì nó biết chính những nơi ấy, những con người ấy sẽ giúp nó hồi tưởng lại những ký ức hồi xưa, cái nơi mà nó hằng mong ước quay trở vế... Phương tiện chính là xe đạp rồi...

Một lần nữa, nó lại tìm thấy giá trị của mình trong tập thể và sức mạnh của tập thể trước những khó khăn, thử thách khi thực hiện các chuyến đi của mình. Vì cuộc đời là những chuyến đi... B a i giống như người tình trong những tích tắc cuộc đời, cần hay không cần nó vẫn ở bên ta cùng với nó đi hết quãng đường còn lại.

Lúc đó hãy nói: " Đừng ngừng lại, cứ thẳng tiến phía hoàng hôn! Đừng dừng lại, vì B A I ...  Hai ta đều muốn rời khỏi thành phố phức tạp ấy, Nơi công việc chồng chất, chốn mọi người lao xao ... Thay vào đó, ta cùng cảm nhận bầu không khí trong lành Dòng sông tĩnh lặng, tựa như tâm hồn cả hai lúc này! T ÔI Y Ê U E M - B I C Y C L E"


L A N G
12/04/15
E l D i

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét